“Chết đi!”
Đứng trên lưng Thanh Ma, Tần Khôn vung song quyền ánh kim loang loáng, tóc đen bay lượn, tựa như mưa rào, liên tục điên cuồng giáng xuống lưng và đầu Thanh Ma.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Một loạt tiếng nổ trầm đục liên tiếp vang lên, tựa như tiếng trống dồn dập, vang vọng trong lòng mỗi người, kèm theo tiếng máu thịt, xương cốt vỡ vụn.




